Thực tế, bản thân sự kiện của thời kỳ đó với diễn biến của hai cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc Việt Nam luôn được dư luận thế giới quan tâm, đồng cảm. “Khi đó, ảnh báo chí ở vị trí xung kích, có sức lan tỏa mạnh mẽ. Chúng ta đã có những tác phẩm kể lại được câu chuyện về cuộc sống chiến đấu, sản xuất của cả dân tộc một cách chân thực với những điểm nhấn sắc nét và điển hình có sức khái quát lớn. Chúng hoàn toàn đủ sức nặng để đứng độc lập (với các bài viết phản ánh, tường thuật…) trong việc truyền đạt nội dung thông tin,” ông Vũ Quốc Khánh, Chủ tịch Hội Nghệ sỹ Nhiếp ảnh Việt Nam phân tích. Trong khi đó, ở thời kỳ này, phương tiện làm việc của các phóng viên ảnh khá “thô sơ”: Việc in, tráng ảnh thực hiện thủ công bằng tay, thuốc ảnh khá hiếm, … “Vậy mà các bậc tiền bối vẫn để lại cả một kho tư liệu vô giá. Đây là điều rất đáng để những thế hệ đi sau học tập và tự hỏi: Hiện nay, chúng ta có sự hỗ trợ rất tốt của công nghệ số, các phương tiện giao thông cũng thuận lợi hơn rất nhiều cho việc di chuyển để tiếp cận sự kiện thực tế… nhưng ảnh báo chí Việt Nam lại chưa có được những tác phẩm xứng tầm, tạo ra sự rung động và sự lan tỏa mạnh mẽ,” ông Khánh trăn trở. Theo đánh giá của ông Hà Minh Huệ, “nhìn chung, báo chí hiện nay chưa quan tâm đúng mức đến việc sử dụng ảnh như là phương tiện để chuyển tải thông tin; mà mới chủ sử dụng ảnh như một phương tiện để minh họa cho bài viết hay nhân vật…” Dù là dịp vinh danh lớn nhất cho các nhà báo và các tác phẩm báo chí hàng năm nhưng trong suốt bảy mùa giải được tổ chức của Giải Báo chí quốc gia, ảnh báo chí chưa bao giờ có giải A và số lượng tác phẩm tham gia dự thi chưa năm nào vượt quá con số 100. “Trong cơ cấu của Giải Báo chí quốc gia lần thứ VII năm 2012, mặc dù ảnh báo chí tuy đã được tách ra thành thể loại riêng, chất lượng có tăng hơn năm trước nhưng số lượng tham gia còn ít (chỉ có 86 tác phẩm trên cả nước gửi về dự thi), chất lượng chưa xứng tầm với thế mạnh của loại hình báo chí này,” ông Hà Minh Huệ nhận xét.
