Susanne Akesson đến từ Đại học Lund và các thành viên trong nhóm nghiêncứu quốc tế đã tiến hành một thử nghiệm hết sức cụ thể khi cho một số loài độngvật giả mạng nhiều “bộ cánh” có màu sắc khác nhau (da nhân tạo).
Loại da này sẽ được phủ lên các động vật thử nghiệm khi đã được quét mộtlớp chất kết dính đặc biệt, nhằm dính các loại côn trùng khi chúng đậu vào, giúptính số lượng côn trùng bị thu hút bởi màu sắc da đó.
Kết quả cho thấy, hầu hết các loài vật mạng loại da rằn ri như da ngựa vằncó số lượng ruồi bị dính ít hơn rất nhiều so với các động vật mang loại da cómàu sắc khác.
Kết quả trên thêm một lần nữa củng cố nhận định của các nhà khoa học đếntừ Hunggary và Thụy Điển trước đây cho rằng, sự phản chiếu ánh sáng từ da ngựavằn là chìa khóa cho việc phân tán sự thu hút của côn trùng.
Ở các loài ngựa khác, hoặc các loài động vật khác, màu sắc da của chúngphát ra ánh sáng dao động theo chiều ngang. Hiệu ứng ánh sáng phẳng này khitruyền vào sóng mắt của các côn trùng đang đói, sẽ di chuyển theo mặt phẳng nằmngang.
Theo các nhà nghiên cứu, côn trùng có cánh, đặc biệt là ruồi trâu luônbị thu hút bởi hiệu ứng ánh sáng phẳng. Trong khi đó, loại da sọc rằn của ngựavằn lại có hiệu ứng ánh sáng bị phân cực. Đây là nguyên nhân khiến chúng kém hấpdẫn trong mắt các loại côn trùng.
Nghiên cứu thực nghiệm trên của các nhà sinh vật học quốc tế về giả thuyếtnguồn gốc các sọc trên ngựa vằn là thú vị và rất có cơ sở, một dấu hiệu tiến hóatự nhiên giúp loài động vật này thích nghi với môi trường hoang dã trên thảonguyên vốn tồn tại rất nhiều loài côn trùng có cánh hút máu./.