Ca sỹ Hoàng Quyên. (Ảnh: Nhân vật cung cấp)
Chẳng hiểu vì những năm một mình, học hát, tự sống giữa Hà Nội phồn hoa hay bởi từ khi là nàng Thị Mầu mới [Chữ dùng của Lê Minh Sơn] trong âm nhạc của Lê Minh Sơn, khoảnh-khắc-bắt-được-nhau mà Quyên bảo là định mệnh ấy làm Quyên già đi.
21 tuổi mà Quyên như bà cụ. Sự cứng cựa từ sắc vóc, đến triết lý nhân sinh và cả khi hát trên sân khấu của cô gái Tày ấy khiến người khác phải nổi da gà.
Chưa đầy 16 tuổi Quyên đã thích nhạc của Sơn, thứ âm nhạc không thuộc về sự đơn giản, dễ dãi. Mặc cho ngay lần đầu chạm trán, Quyên sợ những gã tóc dài, râu ria và lực lưỡng. Và Quyên đã phải “cân” rất nhiều để “chịu” được Sơn thì sáu năm qua bài hát Quyên thích nhất vẫn chưa được phép hát. Quyên cứ đợi, đợi đến ngày mình trở thành người-phụ-nữ-hay, để được hát“Người đàn bà." Và cứ thế “chiều” những cơn… nổi đóa của Sơn.
Quyên chiêm nghiệm “Chắc tại kiếp trước Quyên và anh Sơn nợ nhau. Kiếp này phải trả… Anh Sơn phải khổ vì Quyên. Bởi chẳng vì cớ gì anh cứ phải thương Quyên. Trước khi anh Sơn chết, Quyên sẽ làm anh mở mày, mở mặt…”
Hỏi Quyên có “lý tưởng hóa” và… hồn nhiên về mối duyên nợ giữa cô và Sơn, bởi cuộc đời đâu dễ ai cho ai cái gì, huống là showbiz đầy những dối lừa, khắc nghiệt. Quyên trả lời thực thà và thơ ngây như đứa trẻ “Em có nghĩ chứ và cũng sợ hãi nhưng sáu năm nay em yên tâm vì anh Sơn chưa bao giờ đòi hỏi gì. Em cũng chẳng mấy khi được gặp anh Sơn. Lúc nào thấy hoang mang, hay cần điều chỉnh, nhắc nhở thì được gặp thôi. Có lần anh Sơn bảo yêu là mù. Con người sống, gặp nhau, thương nhau là bởi chữ duyên.”
Có lẽ là bởi tại duyên, nếu nghe Quyên kể về lần gặp nhau đầu tiên giữa cô và Lê Minh Sơn. Ngày đó Quyên mới là cô bé 15 tuổi, theo học trung cấp thanh nhạc Trường Nghệ thuật Quân đội. Quyên đi thi “Band nhạc hoc sinh Hà Nội” và Lê Minh Sơn là giám khảo. Cuộc thi đó, đáng lẽ Quyên “về không” nhưng Lê Minh Sơn thấy bất công cho giọng hát của cô nên đã “chơi ngông” tự móc tiền túi để trao cho Quyên giải “ca sỹ triển vọng.” Và mời Quyên thu âm đĩa “Một khúc sông Hồng” của anh năm đó.
Người ta còn kháo nhau cô là “bóng hồng” mới của gã nhạc sỹ đào hoa nhưng luôn tự nhận mình là “nhà quê.”
Còn Lê Minh Sơn thì lý giải "gã" và Quyên là ràng-buộc-không-tình-yêu gần như duy nhất. Sơn nâng niu giọng hát mà như anh nói suốt mười năm qua, anh chưa gặp. Anh thương Quyên như cô con gái nhỏ. Quyên bảo chính sự vô tư đó mà cô ở lại bên Lê Minh Sơn bền lâu trong âm nhạc, tính đến giờ đã sáu năm.
Thế nên tôi chẳng thấy bất ngờ khi Sơn thừa nhận giờ mình đã không còn “lửa” và bốn năm nay anh chẳng viết được gì. Anh xem Quyên như một bảo bối bởi Quyên đã là một ngọn lửa. Tôi tin bởi để “đựng” được Sơn và âm nhạc của anh, người đó phải thừa "lửa" từ trong bản năng và giọng hát. Thứ phẩm chất mà như Quyên tự nhận xét về mình "lỳ từ bên trong."
Quyên kể những ngày đầu cô thường bị " từ chối" bởi "xấu xí và không có giọng." (Ảnh: Nhân vật cung cấp)
Nếu nghe album đầu tiên “Cửa thơm mùi nắng” của Quyên ra mắt dịp Valentine vừa rồi và đến với đêm nhạc “Cửa thơm mùi nắng” mới đây tại Hà Nội sẽ thấy bên cạnh một Lê Minh Sơn vẫn thế là Hoàng Quyên đã khác xưa nhiều lắm. Trong không gian Nhà Hát Lớn, Quyên không còn nhỏ bé, bằng âm nhạc cô đã vẽ chân dung ca sỹ Hoàng Quyên trong âm nhạc Lê Minh Sơn. Có người từng nói Hoàng Quyên có chất giọng thổ đặc biệt, nhưng với tôi trong tất cả những nàng Thị Mầu của Lê Minh Sơn, Quyên là người hát “tình” nhất, trong veo nhất. Người ta cứ nói đó là âm nhạc vạm vỡ, ca từ độc đáo mà vô tình chẳng mảy may đến những hoài niệm, trăn trở, khát khao đầy mỏng manh và tinh khôi. Quyên hát với đúng lứa tuổi của mình, nhưng lại đem lại cảm giác dễ chịu, vừa phải. Nhưng lại khiến khán phòng Nhà Hát Lớn kín người hôm đó vỗ tay không dứt, thậm chí nổi da gà. Để thấy không cần phải làm quá, nũng nịu, gào thét, quằn quại mới ra “chất” của Lê Minh Sơn.
Hoàng Quyên và Lê Minh Sơn trong đêm nhạc "Cửa thơm mùi nắng" tại Hà Nội. (Ảnh: Nhân vật cung cấp)
Quyên mơ đến một ngày "nàng tiên cá" muốn có đôi chân để bước tới vùng đất mới... (Ảnh: Nhân vật cung cấp)